Lá số tử vi của phụ nữ lấy chồng giàu sang. Người ta thường nói phụ nữ giỏi không bằng phụ nữ lấy được chồng tốt, con gái hơn nhau là ở tấm chồng. Lá số tử vi lấy chồng giàu sẽ cho biết bạn có phải người tốt số như vậy không. 1. Lá số tử vi lấy chồng
Fullfim thuyết minh và vietsub bộ phim [lay chong trieu phu], phim hay, lồng tiếng hay, bản đẹp HD. Phim Lấy Chồng Triệu Phú 22 tập lồng tiếng (Kim Hyun - Joo) đang phải trả các khoản nợ thay cho em gái cùng cha khác mẹ với mình, đồng thời giúp đỡ bà mẹ kế đang lâm vào tình cảnh
Khi bạn xác định lấy chồng phải nhỡ rõ 3 điều: - Đừng lấy người mà mình không yêu, bởi vì cưới về hôn nhân chỉ toàn nước mắt và khổ đau mà thôi. - Đừng lấy chồng chỉ vì đến tuổi sợ ế, bị gia đình hối giục. Bởi khi bạn chưa sẵn sàng để làm vợ, làm mẹ thì bạn rất dễ đánh mất bản thân mình.
Báo chí đăng tải thông tin Miyazawa sắp lên xe hoa lần thứ ba cùng Morita Go của V6. Một số nguồn tin còn cho biết rằng Miyazawa hiện có bầu với chồng tương lai kém 5 tuổi. Ngoài ra, biểu tượng gợi cảm Nhật đã có một cô con gái với người chồng thứ hai là Nakatsu Hiroyuki
Video clip Bản tin 30s Nóng: Vợ đâm chết chồng vì nghi lấy 500 ngàn? Tài xế gặp nạn bị quên ở đồn cảnh sát 12 giờ, tử vong của Tuổi Trẻ Video Online. Xem Bản tin 30s Nóng: Vợ đâm chết chồng vì nghi lấy 500 ngàn? Tài xế gặp nạn bị quên ở đồn cảnh sát 12 giờ, tử vong chất lượng cao và nhanh nhất.
Truyện Lấy Chồng, Lấy Cả Ba Chồng thuộc thể loại Đô Thị của tác giả: thebank1. Trạng thái: Truyện full. Nội dung: Giới thiệu một chút về bản thân, tôi là Phong, 29 tuổi, thăng chức đến giám đốc của một công ty nước ngoài.
X3wg0.
Bố chồng nhiều yêu sách Trước khi quyết định kết hôn với anh Thu, chị Ngoan đã đắn đo rất nhiều. Chị đắn đo không phải vì ít yêu anh mà đơn giản chị rất sợ bố anh. Mẹ anh mất sớm. Bố anh chấp nhận cảnh gà trống nuôi con. Thấy bố hy sinh cho mình quá nhiều, anh rất có hiếu và luôn nghe lời bố. Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu bố anh là người dễ tính. Đằng này, ông khó tính tới mức hiếm có. Ông luôn nhìn chị với ánh mắt soi mói. Vậy là chị rất sợ khi sống cùng một mái nhà với ông. Biết tâm sự của người yêu, anh khẳng định anh sẽ cố gắng không để bố “bắt nạt” chị. Vì yêu nên chị lờ đi nỗi sợ hãi bố chồng. Chị gật đầu đồng ý làm vợ anh. Tới khi về làm dâu, chị mới phát hiện ra, bố chồng chị không phải khó tính mà kỳ dị. Sống với bố con anh, chị nghĩ, chị có tới hai người chồng. Bố chồng chị không yêu cầu chị phải thức khuya dậy sớm. Nhưng ông thường nhắc chị phải chuẩn bị sẵn quần áo, đồ đạc cho ông mỗi khi ông ra ngoài. Ông thậm chí còn điệu hơn cả chồng chị. Hàng ngày, mỗi khi cất đồ, ông bắt chị phải ủi quần áo cho ông thật cẩn thận rồi treo lên mắc. Ông có thói quen uống sữa hàng đêm. Từ khi chị về làm dâu, ông muốn chị làm việc này cho ông vì “con lấy thằng Thu là lấy cả gia đình này. Bố không đòi hỏi nhiều ở con mà chỉ muốn con chăm sóc những người thân thật tốt”. Chị đi làm cũng không yên thân. Ông gợi ý chị nên thường xuyên gọi điện cho ông để xem tình hình nhà cửa thế nào vì “nhỡ bố chết ra ở nhà thì sao?”. Chị than thở “Bố chồng luôn muốn tôi làm những việc mà chỉ vợ mới làm cho chồng thôi. Tất nhiên, các việc ông đề nghị đều không có gì nhạy cảm nhưng tôi vẫn thấy khó chịu vô cùng”. Trong khi đó, chị Nhã cũng đau đầu vì phải chịu cảm giác lấy chồng, “lấy” luôn cả bố chồng. Chị kể “Mẹ chồng tôi rất vụng về, chỉ thích họp hành ở phường, không bao giờ lo lắng việc nhà nên mọi thứ đổ hết lên đầu tôi. Với bố chồng, dường như mẹ chồng không tồn tại. Ông muốn tôi chăm sóc ông nhiều như chăm sóc chồng tôi. Sinh nhật ông, tôi quên mua quà, ông dỗi ngay. Ông còn cáu giận nếu tôi mua mấy cái quần sịp cho chồng mà ông không có phần. Rồi mùa đông lạnh, muốn nhắc chồng mặc quần áo ấm, tôi phải nhắc ông trước”. Nhọc nhằn lấy lại tự do Cả chị Ngoan và chị Nhã đều khẳng định bố chồng mình có nhiều yêu sách vượt quá giới hạn như vậy nhưng chắc chắn không có chuyện bố chồng muốn “tòm tem” với nàng dâu. Chị Ngoan phân trần “Bố chồng tôi có những yêu sách thái quá như vậy chủ yếu là do lâu lắm rồi ông thiếu bàn tay chăm sóc của phụ nữ. Và ông luôn nghĩ, phụ nữ khi lấy chồng là lấy luôn cả gia đình nhà chồng nên ông tin rằng chăm sóc bố chồng là bổn phận của nàng dâu”. Con dâu có nghĩa vụ chăm sóc bố chồng là đúng rồi. Nhưng chăm sóc theo kiểu mà chị đang phải làm thì hình như hơi quá. Chính vì vậy, chị Ngoan nói thẳng thắn với chồng rằng chị không muốn lo lắng cho ông quá kĩ lưỡng, tỉ mỉ như vậy nữa. Với chị, chỉ có chồng mới được nhận sự yêu thương đặc biệt này. Nhưng vì thương bố, anh Thu không dám nói suy nghĩ của vợ. Thế là chị Ngoan tự mình hành động. Chị sẵn sàng từ chối một số yêu cầu hơi thái quá của bố chồng. Thấy con dâu bỗng dưng lờ mình đi, ông giận lắm, mắng nhiếc con trai thậm tệ. Ông tự ái tới mức đuổi hai vợ chồng chị ra khỏi nhà. Trong khi đó, chị Nhã lại có cách xử lý khéo léo hơn nhiều. Biết chồng không dám lên tiếng, chị âm thầm thực hiện kế hoạch một mình. Mỗi lần mua sắm đồ đạc cho chồng, chị lại tìm mọi cách ép mẹ chồng đi cùng. Rồi chị ép luôn bà mua đồ cho ông. Muốn nhắc chồng mặc áo ấm khi trời lạnh, chị lại giục bà mang áo cho ông trước. Bằng sự khéo léo và nỗ lực của mình, chị đã “đào tạo” được mẹ chồng biết cách chăm chồng con hơn. Và quan trọng nhất, bố chồng không “làm phiền” tới chị nữa. Bây giờ tình hình trong gia đình chị đã khác hẳn trước kia. Hai ông bà thường rủ rỉ với nhau thay vì mỗi người ngồi một góc. Chị thở phào nhẹ nhõm và có cảm giác hạnh phúc thật sự đang đến rất gần. Theo TTVN
Li Chun 立春, also known as the “Beginning of Spring”, falls on 4 February 2023 this year. Once the sun is up on that day, don’t be alarmed by the scene of snaking queues up at banks and ATMs island-wide. If you are lazy to join the queue, you can switch to digital banking since the symbolism is the might think, “What about this hype of finding a lucky time to deposit money into the bank?” This practice has been ongoing for the past few years and has been a trending hype till today. Many believe that depositing money on this day can give you a good head start. Besides that, it also means ushering money luck for the upcoming must follow auspicious timing throughout the day to deposit the money, depending on the Chinese zodiac animal signs you Chun 2023 Auspicious Timing Based on Chinese Animal Zodiac SignsThis information is for general reference purpose only.
Chương 76 Bố vợ ốm Ngày hôm sau, Bích Thuyền dậy lúc 7h30 như thường lệ và thay áo khoác sau khi tắm rửa xong, cô bước ra khỏi phòng, đi đến phòng ăn, và thấy cha tôi ở đã chuẩn bị bữa sáng, đang ngồi vào bàn ăn và đợi chúng tôi đến ăn sáng Tôi thầm phát hiện ra rằng khi cha tôi nhìn thấy vợ chồng chúng tôi đi vào, cha tôi không hề nhìn tôi, mà là lén lút liếc nhìn Bích Thuyền, với vẻ mặt quan tâm, Tôi không thể tưởng tượng được chiếc dương vật khổng lồ giữa đáy quần của cha tôi ngày hôm trước đã khám phá âm hộ của Bích Thuyền, và đột nhiên tôi nghĩ rằng cha tôi cũng rất yêu thương Mây Mây, Tôi còn tưởng rằng bố tôi là người thô bạo, nhưng ông lại biết nấu ăn và làm việc nhà cẩn thận, mà những ông bố khác đều không làm được, Không cần nói cũng biết, hơn 20 năm nay ba tôi chưa từng làm chuyện như vậy với một người phụ nữ, nếu dục vọng mãnh liệt kìm nén trong cơ thể nhiều năm không trút bỏ, nhất định sẽ rất thô bạo, không có gì ngạc nhiên khi âm hộ của Bích Thuyền bị tổn thương. Nghĩ đến đây, những lời oán trách cha trong lòng cũng dần mất đi. Nhưng thật sự cần phải xem xét lại có nên để cho họ phát triển hơn nữa không, lở như Bích Thuyền sẽ không chịu sao? Cha thật thô lỗ, nếu lại làm tổn thương vùng kín của Bích Thuyền nữa thì sao? Bích Thuyền thấy cha tôi, trên mặt hơi ửng hồng, sau đó không dám nhìn cha mình một cái nữa, ngồi xuống, lẳng lặng dọn bữa sáng rồi bắt đầu ăn. Tôi không nghĩ về nó nữa, vì tôi phải đi làm gấp, và ngồi xuống và bắt đầu ăn sáng. Khi bố tôi thấy chúng tôi đã bắt đầu ăn, ông là người cuối cùng dọn bữa sáng và ăn. “Bố à, đừng đợi chúng con ăn sáng. Chúng con dậy khá là muộn, nên bố cứ ăn sáng trước đi,” Tôi nói với bố. 'Không sao, không sao cả, mọi người cùng nhau ăn cơm để có không khí gia đình và bố cũng ăn ngon miệng hơn, haha,' Cha cười nói với tôi. Tôi nghe xong cũng thấy khó hiểu, mỗi lần Bích Thuyền vào ăn ba đều im lặng, nhưng hôm nay ba tôi lại muốn cùng ăn với mọi người, thật ra tôi nghĩ ba tôi thích ngồi ăn với Bích Thuyền, nếu Bích Thuyền đổi thành mẹ tôi lúc này, xem ba tôi có chờ đợi để ăn với tôi không? Xem ra trong lòng ba đã bắt đầu thích Bích Thuyền rồi. Đây là điều tốt hay điều xấu đối với tôi? Từ tâm lý của người chồng mong muốn vợ mình được ngoại tình, đó tất nhiên là một điều tốt, nhưng nếu cha tôi có tình cảm thực sự với Bích Thuyền, nó sẽ trở thành một điều tồi tệ, Vì vậy tâm trạng của tôi cũng rất phức tạp. Mặc dù đang yên lặng ăn sáng nhưng Bích Thuyền cũng cảm thấy có chút không ổn, sau cả một đêm phần âm đạo cô mới khôi phục lại, vừa rồi ngủ dậy cũng không còn đau nữa, điều này khiến cô yên tâm, nhưng bây giờ chúng tôi đã có mối quan hệ cấm kỵ giữa bố và con dâu, nên sự ngại ngùng, xấu hổ khi đối mặt với nhau không thể nào xóa bỏ được. Cho nên vừa nhìn thấy cha chồng, trong lòng Bích Thuyền cảm thấy bối rồi, cách tốt nhất để giải quyết sự bối rối này là giữ im lặng, nhưng nghĩ đến việc phải kể lại với chồng qua tin nhắn ngày hôm nay, Bích Thuyền vẫn cảm thấy hơi ngại và lo lắng, Tôi là vợ của anh ấy, và tôi phải mô tả cho chồng tôi toàn bộ quá trình làm tình với một người đàn ông khác cho anh ấy, và người đàn ông này là bố của chồng, bố của anh ấy. Hơn nữa, người đàn ông đó còn đang cùng mình ngồi cùng bàn ăn điểm tâm, cái loại này xấu hổ thẹn thùng không nói ra được, nhưng trong lòng lại cảm thấy đặc biệt hưng phấn không giải thích được. Liệu thực sự chồng mình có muốn mối quan hệ này phát triển? Khoảng bốn năm phút sau, Bích Thuyền và tôi đã ăn sáng ngon lành, khi Bích Thuyền ra khỏi ghế và đứng dậy, tôi thấy ánh mắt quan tâm của bố dành cho Bích Thuyền, một cái nhìn bí mật, Tôi không còn nhận ra người cha mà mình biết. Hôm nay, sao bố có thể bí mật dành cho Bích Thuyền hai lần bằng ánh mắt quan tâm như vậy. 'Chồng à, đi thôi anh,' Bích Thuyền rút hai chiếc khăn ăn trên bàn ăn ra lau trên miệng, sau đó nói với tôi. 'Thôi, đi thôi,' Tôi nói với Bích Thuyền xong, liền quay sang bố tôi vẫn đang ngồi trên bàn có vẻ hơi căng thẳng nói 'Bố, chúng con đi làm rồi, bố vất vả rồi,' 'Ồ, vậy thì có gì đâu? Bố khỏe hơn con nhưng tuổi bố giờ con chỉ có thể làm việc ở nhà thôi. Nhưng con à, bố vẫn cảm thấy mình chưa già yếu đâu, ha ha, 'Bố tôi vừa đùa vừa nói với tôi. Nhưng khi tôi lắng nghe, tôi không cảm thấy vui vẻ. Tôi cảm thấy rằng những lời nói của bố khiến tôi cảm thấy đặc biệt khó xử. Có phải bố đang ám chỉ rằng cơ thể tôi không còn tốt nữa không? Ngụ ý rằng cơ thể ông ấy khỏe hơn tôi? Và ám chỉ rằng tôi đã đưa Bích Thuyền cho bố? Vì vậy, anh ta cảm thấy mình còn rất khỏe? Tôi đang nghĩ gì vậy? Có lẽ bố tôi chỉ nói bâng quơ thôi, chuyện đó hoàn toàn không xảy ra. Tôi suy nghĩ. Sau khi Bích Thuyền nghe được lời bố tôi nói, cô ấy là một nữ bác sĩ rất thông minh, cho nên suy nghĩ của cô ấy cũng giống như suy nghĩ đầu tiên của tôi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lập tức đỏ lên, trong lòng không khỏi phàn nàn về ông bố chồng này, tại sao lại đủ can đảm để nói những điều như vậy. Cha tôi nói xong thì bật cười, khi nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt tôi và vẻ ngượng ngùng trên mặt Bích Thuyền, ông nhận ra rằng chúng tôi không cười với những gì ông nói. Bố tôi khựng lại 1 chút, bởi vì ông cũng biết rằng những gì ông nói vừa rồi là sai một chút. 'Chết tiệt, sao tôi có thể nói những điều như vậy?' Bố tôi nghĩ thầm Thật ra, những gì cha tôi nói vừa rồi hoàn toàn không có ý nghĩ khác, khi cha tôi muốn giải thích với vợ chồng chúng tôi, thì Bích Thuyền và tôi đã bước ra khỏi nhà trong khi đó bố tôi vẫn ngẩn người trong phòng ăn, hồi lâu cũng không có phản ứng. Sau khi chở Bích Thuyền đến đơn vị của cô ấy, tôi lái xe đến công ty, sau đó vào văn phòng. Khi ngồi vào bàn làm việc và bật máy tính bắt đầu làm việc, tôi không khỏi thắc mắc không biết hôm nay Bích Thuyền sẽ kể cho tôi nghe hôm kia và bố đã xảy ra chuyện gì? Bên cạnh đó, không lâu sau khi Bích Thuyền vào văn phòng, cô nhận được tin nhắn từ bố Bích Thuyền, sáng nay bố thực sự lo lắng cho con, nhưng bố không thể hỏi con trước mặt Phong. Bố thực sự rất lo lắng., Bây giờ Phong đang ở đơn vị, bố mới dám nhắn tin cho con, bố muốn hỏi hôm nay phía dưới của con có khá hơn không? Sau khi đọc tin nhắn, khuôn mặt thanh tú và xinh xắn của Bích Thuyền đỏ bừng ngay lập tức, cô nghĩ rằng, bố chồng cũng quan tâm đến mình, nhưng điều anh ta quan tâm là phần riêng tư nhất giữa đôi chân của mình, điều này thật quá xấu hổ, vì vậy, tôi sẽ không trả lời. Bật máy tính lên và chú tâm vào công việc cho đến khi hoàn thành. May mắn thay, mọi công việc khá là trôi chảy, Vì vậy, tôi lấy điện thoại của mình và đứng lặng một lúc, sau đó nhấp vào phần tin nhắn, sau đó nhấp vào người nhận là Chồng Yêu trong danh bạ. Tôi không biết rằng tôi nên bắt đầu viết thế nào, thì bất ngờ nhận được một tin nhắn từ bố chồn. Bích Thuyền cũng bất ngờ, và cô bất giác nhấp vào tin nhắn mà bố chồng đã gửi cho cô để xem 'Bích Thuyền, sao con không gửi lại tin nhắn cho bố ? Bố đã chờ đợi câu trả lời của con, Bố thực sự lo lắng cho con.' Đọc xong tin nhắn này, Bích Thuyền hít thở thật sâu, thật sự xấu hổ khi phải trả lời, Bích Thuyền tự hỏi, tại sao lại bố chồng lại gửi tin liên tục như vậy. Thuyền trong lòng hiện một chút tức giận. Lúc này, Bích Thuyền thực sự có chút mệt mỏi với bố chồng, đó có thể là lý do tại sao và có cảm giác buồn chán, Nhưng Bích Thuyền đã chống lại sự ngại ngùng trong lòng và gửi lại tin nhắn cho bố 'Bố, con rất bận công việc, không thể lúc nào cũng cầm điện thoại đọc tin nhắn của bố được' Rõ ràng là tin nhắn mà Bích Thuyền gửi cho bố chồng thể hiện sự khó chịu, Nhưng khi gửi đi, trong lòng cô lại có chút hối hận, cô sợ ba chồng buồn sau khi nhìn thấy tin nhắn này, nên sau khi đọc kỹ lại tin nhắn cô vừa gửi cho bố chồng, cô càng cảm nhận thấy điều đó rõ hơn. Bố anh Phong mà nhìn thấy, sau này chắc sẽ buồn mình lắm, bố chồng quan tâm mình nhiều thế mà nhắn tin trách móc nhiều, không cần nói đó là bố mình, ai cũng đau lòng. Chắc là, Bố cũng đang bàng hoàng và buồn bã sau khi đọc được dòng tin nhắn này của mình. Bích Thuyền nghĩ đến điều này, cắn môi, sau đó gửi thêm một tin nhắn cho bố chồng 'Bố, con không sao, cảm ơn sự quan tâm của cha' Sau khi gửi tin nhắn này, Bích Thuyền thở phào nhẹ nhõm, Sau đó dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt xinh đẹp một hồi rồi lại cầm điện thoại lên, thấy bố chồng chắc là vì tin nhắn lúc trước của mình nên không gửi nữa. Lúc này, Bích Thuyền mới bình tĩnh lại và nhấp lại phần tin nhắn cho chồng, sau đó cắn môi dưới và bắt đầu gõ Phong đang làm việc trên máy tính trong văn phòng, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại trên bàn mong nhận được tin nhắn của Bích Thuyền. Mặc dù tôi biết rằng điện thoại của tôi không tắt tiếng, nếu Bích Thuyền gửi tin nhắn thì sẽ có âm thanh nhắc nhở, nhưng tôi vẫn không thể không nhấc điện thoại lên và xem. Đây có thể là một phản ứng tâm lý do tôi háo hức nhận tin nhắn từ vợ mình. Nhiều lần tôi không kiềm chế được, tôi chỉ muốn nhắn tin để hỏi Bích Thuyền xem tôi có thời gian gửi tin nhắn cho cô ấy không, nhưng bất cứ khi nào tôi nhấc điện thoại lên và mở phần tin nhắn với Bích Thuyền, tôi không đủ dũng cảm để nhắn tin cho cô ấy. Bởi vì lúc này, trái tim của Bích Thuyền mỏng manh và nhạy cảm nhất, nếu mình thúc giục cô ấy sẽ khiến cô ấy càng thêm lo lắng, đêm qua chính là ví dụ điển hình nhất, Sau đó, cô ấy đã ngăn mình nghe cô ấy miêu tả lại toàn bộ quá trình xảy ra ở nhà giữa cô ấy và bố mình. Vậy nên tôi không được gửi tin nhắn cho Bích Thuyền, và chờ đợi tin nhắn, cô ấy sẽ không cảm thấy lo lắng và ngại ngùng nữa, Tôi hy vọng Bích Thuyền sẽ sử dụng tin nhắn để tự mô tả những gì đã xảy ra với cô ấy và cha ở nhà vào ngày hôm kia, Đột nhiên, chuông điện thoại của tôi vang lên nhanh chóng, tôi giật thót mình đang suy nghĩ miên man, vội giật lấy điện thoại thì thấy là mẹ Vợ gọi, tôi liền thở dài, kể từ hôm qua đi. đến đảo Hoàng Sa với mẹ vợ và Mây Mây đã một ngày, Mẹ vợ chưa bao giờ gọi điện cho mình hoặc gửi tin nhắn, vì vậy tôi chỉ cần lấy điện thoại và trả lời. 'Con chào mẹ…' 'Phong, bố vợ lại ốm rồi,' Giọng mẹ vợ lo lắng vọng ra từ điện thoại. Nghe đến đây, tôi bàng hoàng, vội hỏi qua điện thoại 'Mẹ ơi, bố vợ bây giờ thế nào rồi, bố đi viện chưa?' 'Chưa, ông ấy không hôn mê, chỉ cảm thấy hơi khó thở, 'mẹ vợ vẫn kể cho tôi với giọng điệu lo lắng trên điện thoại. 'Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ lái xe đến ngay, mẹ phải chăm sóc bố thật tốt,' Có lẽ tôi đã quá lo lắng. Nói xong tôi cúp điện thoại và nhanh chóng rời khỏi ghế văn phòng đứng dậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, chạy đến chỗ bãi đậu xe của công ty, và sau đó lái xe tới chỗ Mẹ vợ. Trên đường tôi bấm còi liên tục ngay cả thấy xe phía trước chạy chậm, và bị mấy ông chủ xe mắng té tát, Nhưng lòng tôi rất lo lắng, tình trạng của bố vợ tôi vẫn chưa biết, bệnh tim không thể so sánh với những bệnh thông thường, tim là bệnh nặng nhất trong cơ thể con người. Vậy làm cách nào để không làm tôi lo lắng? Vốn dĩ tôi muốn gọi điện cho mẹ vợ gọi cấp cứu, nhưng bệnh viện cách nhà mẹ vợ một nửa so với công ty tôi, nên từ chỗ tôi qua chỗ mẹ vợ đến bệnh viện sẽ gần hơn. Vốn dĩ tôi muốn thông báo cho Bích Thuyền, nhưng nghĩ lại, tình hình của bố vợ vẫn chưa rõ ràng, vì vậy tôi quyết định đến nhà bố vợ gặp ông ấy trước đã, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ đưa bố vợ vào bệnh viện rồi gọi cho cô ấy sau. Khoảng mười phút sau, tôi phóng xe đến khu nhà mẹ vợ tôi ở, rồi phóng xe thẳng đến cổng tầng dưới , tôi vội vàng mở cửa bước ra thật nhanh. 'Phong, cuối cùng con cũng đến rồi,' Nhìn thấy tôi ở đây, mẹ vợ tôi dường như đã nhìn thấy một vị cứu tinh lớn. 'Mẹ, bây giờ bố thế nào rồi,' Tôi hỏi mẹ vợ với giọng lo lắng, bước nhanh về phòng bố chồng, 'Vẫn như vậy, rất khó thở,' Mẹ vợ theo tôi vào phòng. 'Mẹ đừng lo, chắc không sao đâu, chúng ta nên đưa bố vào bệnh viện ngay' Tôi an ủi mẹ vợ, nhưng tôi còn lo lắng. Vào phòng, thấy cha chồng nằm trên giường, khó thở, mặt mày xấu xí, tôi nhanh chóng đến bên giường, nhẹ giọng hỏi “Bố, bây giờ bố cảm thấy thế nào, con chở bố đến bệnh viện.” Bố vợ đưa lòng bàn tay lên và lắc nó, như thể nói với tôi rằng tôi không cần phải được đưa đến bệnh viện, Thấy bố vợ khó thở, không nói được nên tôi vội nói với mẹ vợ đang đứng cạnh “Bố phải nhập viện, mẹ thu dọn đồ đạc cần thiết hàng ngày và chúng ta sẽ đưa bố đến bệnh viện ngay lập tức, ” Tôi nói 'Phong, mẹ vừa mới dọn dẹp nó và để nó ở phòng khách bên ngoài,” mẹ vợ cũng nói tôi nhanh lên. 'Vậy thì chúng ta sẽ đưa bố vợ đến bệnh viện ngay, mẹ ơi, mẹ giúp con với và con sẽ bế bố xuống,' Vừa nói, tôi vừa cúi xuống và quàng một cánh tay vào vai sau của bố vợ. Sau đó giúp nâng phần trên của ông ấy lên, Mẹ vợ cũng đỡ bố vợ, sau đó tôi ngồi xổm xuống giường, còn mẹ vợ thì chống lưng cho bố vợ. Việc cõng bố vợ có vẻ hơi khó khăn vì thân hình của bố vợ cao và to. Phải vất vả lắm tôi mới bế được bố vợ lên xe, mồ hôi nhễ nhại …
Chương 73 Ba quan tâm “Bích Huyền. . .” Ba tiến vào trong phòng, thấy Bích Huyền nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt ngạc nhiên, nhất thời cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt đỏ lên, liền gọi một tiếng. “Ba. . . Sao ba lại tới đây?” Bích Huyền bị giật mình bởi giọng nói của ba, nhưng vẫn hết sức sợ hãi hỏi lại, không dám tin tưởng ba chồng lại có thể đi đến phòng làm việc của mình?”Bích. . . Bích Huyền, thật sự đường đột, ba không được sự đồng ý của con đã đến đây. . .” Ba đứng trước cửa cũng không dám đi vào nữa, thấy Bích Huyền ngạc nhiên hỏi như vậy, cho nên liền hết sức lúng túng nói với nàng. “Ba mau vào đóng cửa lại đi.” Bích Huyền đột nhiên tỉnh táo lại, dường như sợ ba đứng ở trước cửa phòng làm việc của nàng bị mọi người thấy được làm mất mặt nàng, liền vội vàng nói với ba. “Ừm!” Ba nghe xong cũng liền vội vàng xoay người đóng cửa phòng, sau đó lại xoay người cẩn thận hỏi Bích Huyền “Bích Huyền, ba đường đột đến văn phòng con như vậy, con sẽ không trách ba chứ?” “Ba, làm sao có thể đến đây vậy?” Bích Huyền không trả lời câu hỏi, mà vẫn còn có chút ngạc nhiên hỏi lại ba. “Bích Huyền, ba có địa chỉ công ty cho nên mới đi đến, vừa rồi phải hỏi vài người mới tìm được phòng làm việc của con, ha ha!” Ba nói xong liền lúng túng nở nụ cười với Bích Huyền. Trời ạ, còn hỏi vài người nữa, ba chồng ngớ ngẩn này, thật là tức chết đi được , nhưng Bích Huyền lại không thể biểu hiện ra, sau đó dùng lời lẽ trách cứ nói với ba “Ba, đây công ty nơi con làm việc, không phải ba thích đến là đến như thế, cũng không nói trước nói với con một tiếng nữa?” “Bích. . . Bích Huyền, ba biết không nên đường đột tới đây tìm con, thật xin lỗi! Ba cũng định trước khi đến nhắn tin hoặc gọi điện trước, nhưng sợ con không đồng ý, cho nên. . .” “Được rồi, không cần giải thích, con biết rồi, con hỏi ba, ba tìm đến con có chuyện gì?” Không chờ ba nói xong, Bích Huyền không đủ kiên nhẫn ngắt lời của ba, rồi đi thẳng vào vấn đề!”Bích Huyền, ba biết con không thèm ăn, chưa ăn bữa sáng, cho nên. . . liền đặc biệt làm một phần cháo đậu xanh mang tới cho con!” Ba vừa nói vừa giơ tay lên một hộp cơm giữ nhiệt cho Bích Huyền xem. Bích Huyền có thể vừa mới bị việc ba xuất hiện đường đột ở phòng làm việc của nàng như vậy làm cho sợ hãi nên cơ bản không để ý, nghe lời ba vừa nói tự nhiên nhìn thoáng qua ba nâng hộp cơm giữ nhiệt lên cho mình thấy, nhất thời cũng không biết nên nói với ba cái gì, muốn tức giận cũng không được nữa, ba chồng tốt bụng đưa bữa sáng tới cho mình như vậy, trong lòng mặc dù có chút cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn nói với giọng trách móc “Ba, bên ngoài công ty có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn sáng, ba ở xa như vậy mang đồ ăn đến cho con, cũng không thấy phiền phức à?” “Bích Huyền, ba sợ con ăn không ngon miệng, cho nên liền cố ý nấu món cháo đậu xanh này cho con, ăn vào thanh nhiệt giải độc, ba lại còn cho thêm chút mật ong, mật ong này có tác dụng giảm đau hiệu quả. . .” Ba đến trước bàn làm việc của Bích Huyền, đem hộp cơm giữ nhiệt đặt lên rồi mở nắp ra, giải thích cho nàng tác dụng của đậu xanh cháo cùng mật ong! Bích Huyền nghe xong trong lòng càng ngày càng ấm rồi, không nghĩ tới ba bên ngoài là một người lớn tuổi, trong lòng lại tinh tế, hơn nữa lại còn nói được đạo lý rõ ràng, quan tâm chính mình như vậy, cố ý ở nhà làm cháo đậu xanh cho mình, lại còn từ nhà xa đưa đến phòng làm việc của mình ở công ty, lúc này những trách cứ cùng oán giận trong lòng cũng đã biến mất, liền xúc động nhìn ba nói “Ba, cám ơn ba mang cháo đậu xanh tới cho con, nhưng ba à, lần sau cũng không cần làm như vậy nữa, ba đến công ty con làm việc mang theo một cái hộp cơm rồi đi khắp nơi hỏi tên con, mọi người sẽ nghĩ như thế nào chứ?” “Bích Huyền, con yên tâm, ba sẽ không cho con mất mặt đâu, đồng nghiệp của con cũng có hỏi ba là như thế nào với con, ba đều nói là ba làm ở tiệm Fastfood, nói là con đặt đồ ăn, ba mới đưa tới! Ha ha!” Ba nói xong mỉm cười tự hào về lời nói dối của mình!”Ba, ba diễn giỏi quá đấy! Haha!” Bích Huyền nghe xong cũng thấy nhẹ nhõm, nàng không phải sợ xấu hổ vì có một người ba chồng ở nông thôn, mà là sợ các đồng nghiệp trong công ty biết việc ba chồng phục vụ bữa sáng cho con dâu. Bây giờ nghe ba vừa nói như vậy, cũng coi như yên tâm, bởi vì ba lừa người ta nên không thể nhịn được cười ra tiếng. “Ha ha, Bích Huyền, con còn không biết ba diễn giỏi à, lần trước con đã khen một lần rồi mà ha ha!” Ba thấy Bích Huyền nở nụ cười, cũng liền cười ha hả nói với nàng. “Ba, Con khen ba diễn giỏi lúc nào nhỉ?” Bích Huyền lúc này tâm trạng vui vẻ, liền thuận miệng hỏi ba!”Bích Huyền, chẳng lẽ con đã quên sao? Lần trước ba dùng tờ báo che khuất phía dưới, giả vờ đau bụng, con lại còn kéo ba đi vào khu chung cư của chúng ta ấy, ha ha!” Ba vừa nói vừa cười hớ hớ đứng lên! Bích Huyền nghe xong nhất thời liền ngượng ngùng khuôn mặt đỏ lên, thì thầm trách cứ ba “Ba, ba đừng nói nữa, còn không thấy xấu hổ à?” Ba nghe xong trên mặt cũng là lộ ra vẻ lúng túng, sau đó đột nhiên nhớ tới nói với Bích Huyền “Bích Huyền, con mau tranh thủ ăn đi cho nóng?” “Ba, con sẽ ăn, bây giờ ba có thể đi về!” “Bích Huyền, ba sợ con không ăn, để cho ba nhìn con ăn một chút, ăn xong ba mang hộp cơm về luôn!” Ba vội vàng nói với Bích Huyền. Bích Huyền nghĩ về điều này và nói với ba “Ba, vậy được rồi, ba ngồi trên ghế sa lon đợi con một lát, con ăn luôn đây!” “Tốt, tốt! Bích Huyền, vậy con ăn nhanh đi, ba ngồi ở chỗ này chờ con!” Ba nghe xong trên mặt liền để lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng vui vẻ nói với Bích Huyền, sau đó đi đến ghế sofa ngồi xuống. Bích Huyền bắt đầu ăn…, nhưng mà ba vẫn lo lắng nhìn chằm chằm vào Bích Huyền, thấy nàng ăn miếng đầu tiên, liền mang theo lời lẽ căng thẳng hỏi nàng “Bích. . . Bích Huyền. . . Có ngon không?” “Ừm, ba, thật sự rất ngon!” Lúc Bích Huyền ăn miếng đầu tiên, cảm giác ngon miệng nhẹ nhàng khoan khoái, mùi đậu xanh thơm ngát, mật ong ngọt trong, hương vị thật là không thể chê vào đâu được, thấy ba hỏi nàng, liền vội vàng nói với ba. “Thế thì tốt quá, ha ha!” Ba thấy Bích Huyền khen ngon, trên mặt biểu cảm căng thẳng nhất thời chuyển biến thành vui vẻ rồi, sau đó vội vàng cười ha hả nói với Bích Huyền. Bích Huyền cảm thấy thật là ngon miệng, vốn không đói bụng đã bắt đầu thèm ăn. Ba vẫn ngồi ở trên ghế sa lon lặng lẽ nhìn nàng ăn cháo đậu xanh mà mình tự làm, cử chỉ đều là đoan trang tao nhã, trong lòng cũng càng ngày càng hưng phấn, trong đầu không dám nghĩ là cô con dâu xinh đẹp như vậy lại có thể cùng mình phát sinh quan hệ thân mật! Bích Huyền có khả năng mới vừa rồi bị ba đường đột tiến vào phòng, về sau hiểu rõ ba rồi thấy cảm động , tự nhiên quên mất đau đớn giữa hai chân cùng việc không mặc quần lót, bây giờ đang ăn cháo đậu xanh, bắt đầu lại cảm thấy đau đớn cùng cảm giác trống rỗng phía dưới, nhất thời không tự chủ được ngượng ngùng đỏ mặt lên, đột nhiên nhớ tới chính mình còn muốn đi ra ngoài mua thuốc mỡ xoa lên trên mép ngoài âm hộ sưng đỏ, thật là không dễ dàng nhưng ba đang ở đây. . .”Bích Huyền. . . Này. . . Này cho con. . .” Bích Huyền đang suy tư có nên nhờ ba giúp mình đi ra hiệu thuốc bên ngoài mua thuốc mỡ tiêu viêm hay không, thì thấy ba không biết lúc nào đã từ trên ghế salon đứng lên, đi đến trước bàn làm việc rồi, trong tay tự nhiên cầm một hộp thuốc mỡ đưa tới trước mặt của nàng ấp a ấp úng. Bích Huyền tự nhiên hướng đến hộp thuốc mỡ trong tay ba vừa thấy, những dòng chữ tiêu sưng, giảm đau, thuốc mỡ tiêu viêm, hiện ra ở trong mắt của nàng, nhất thời mắt sáng lên, đối với nàng giây phút này nhìn đến hộp thuốc mỡ tiêu viêm trong tay ba quả thực chính là chết đuối vớ được cọc! Nhất thời vui vẻ buột miệng hỏi ba “Ba, làm sao ba lại nghĩ đến mua thuốc mỡ cho con?” Đang lúc Bích Huyền nói xong, nàng mới nhận ra vừa rồi mình rất vui vẻ nên mới buột miệng, nhất thời liền ngượng ngùng mặt cười đỏ bừng. Lúc này thấy Bích Huyền nhìn đến hộp thuốc mỡ trên tay mình, trên mặt nàng lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng lại buột miệng nói với chính mình, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, trên mặt cũng lộ ra vui vẻ tươi cười, vội vàng ngượng ngùng nói với Bích Huyền “Bích Huyền, buổi sáng thấy con dáng dấp đi lại có chút khác thường, chắc là vẫn còn đau đớn, cho nên vừa rồi ba đi tới ngay hiệu thuốc mua thuốc mỡ tiêu viêm giảm đau, biết con có thể cần dùng đến!” Bích Huyền nghe xong tuy rằng cảm thấy thật ngượng ngùng, nhưng là trong lòng rất cảm động, ba lại có thể biết suy tính chu đáo như vậy, ngay cả một chút chi tiết nhỏ ba đều xem xét đến, không phải người đàn ông nào cũng có thể làm được, lập tức xúc động nói với ba “Ba, cám ơn ba!” “Bích Huyền, cảm ơn cái gì chứ, con có thể nhận thuốc mỡ ba mua cho, ba cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nếu không phải ba. . . con đã không. . .” “Ba, đừng nói nữa, không trách ba. . .” Bích Huyền khuôn mặt đỏ lên, vội vàng ngăn cản ở ba nói thêm nữa. “À. . . Vậy là tốt rồi, Bích Huyền, ăn đi, sau đó lấy thuốc mỡ thoa lên, sớm một chút cho đỡ đau đỡ sưng. . .” Ba hết sức quan tâm nói với Bích Huyền. “Ừm.” Bích Huyền nghe xong mặt cười lại là đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu nói, sau đó ăn nốt phần cháo đậu xanh còn lại. Bích Huyền đóng nắp hộp cơm giữ nhiệt xong liền nói với ba “Ba, bây giờ ba có thể đi về được rồi!” “Được được! Ba đi về ngay!” Ba vội vàng lấy hộp cơm giữ nhiệt trên bàn làm việc thu vào, sau đó bước về phía cửa phòng. “Ba, cám ơn ba!” Giọng nói của Bích Huyền theo sau lưng truyền đến trong tai ba! Ba nghe xong liền ngẩn người, sau đó đứng tại cửa phòng ngập ngừng không muốn mở ra. Bích Huyền vừa thấy ba khác thường, liền vội vàng hỏi “Ba, ba làm sao vậy?” “Bích. . . Bích Huyền, ba. . . Ba tưởng. . .” Ba xoay người lại, nhìn Bích Huyền trong chốc lát, sau đó trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, liền ấp a ấp úng nói không nên lời. “Ba, có lời gì ba cứ việc nói thẳng ra, ba muốn gì?” Bích Huyền liền vội vàng hỏi ba. “Bích Huyền, ba muốn. . . Muốn giúp con thoa thuốc mỡ. . .” Ba lấy can đảm nói ra, lại vội vàng nhìn Bích Huyền giải thích “Bích Huyền, ba không có ý tứ gì khác, tự con thoa lên chỗ đó sợ không có tiện lắm, cho nên ba mới muốn giúp con. . .” Bích Huyền nghe xong nhất thời ngượng ngùng đỏ bừng cả khuôn mặt…trời ạ, ba lại có thể muốn giúp thoa thuốc mỡ lên khu vực quan trọng nhất giữa hai chân mình, điều này cũng thật sự là quá xấu hổ! Vừa nhớ tới ba cũng là ý tốt, chỗ kia chính mình đúng là không nhìn thấy rõ được, nhưng nàng ngượng ngùng từ chối “Ba, tự con có thể làm được, ba đi về trước đi!” “Bích Huyền, ba thật sự không có ý tứ gì khác, thật là muốn giúp con mà!” Ba lại giải thích với Bích Huyền. “Con biết rồi nhưng chuyện này xấu hổ lắm!” Bích Huyền sau khi nghe, khuôn mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói khẽ với ba. “Bích. . . Bích Huyền, chúng ta đều như vậy, ba cũng nhìn thấy rồi, con còn có cái gì ngượng ngùng nữa? Để cho ba giúp con thoa lên, cho những áy náy cùng tự trách trong lòng ba nhẹ bớt một chút, được không? Bích Huyền!” Ba vẻ mặt thành khẩn nói với Bích Huyền. Bích Huyền nghe xong cũng không nói lời nào, trên khuôn mặt đẹp càng ngày càng hồng, sau đó liền cắn môi dưới giống như đang suy tư cái gì? Mà ba vẫn đứng ở cửa vẻ mặt thành khẩn nhìn Bích Huyền, trong ánh mắt tất cả đều là mong chờ. “Ba. . .” Vậy thì, Bích Huyền vẻ mặt ngượng ngùng cúi đầu gọi một tiếng. “Bích Huyền. . .” Ba nghe cả người chấn động, vội vàng trấn tĩnh, sau đó lại dùng ánh mắt mong đợi nhìn Bích Huyền. ” Vậy thì. . . Ba chốt khóa cửa lại đi. . .” Bích Huyền đỏ bừng cả khuôn mặt, ngượng ngùng nói với ba. “Được! Được!” Ba nghe xong trên mặt nhất thời liền để lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng đáp, xoay người chốt khóa cửa lại, sau đó kích nhanh chóng đi đến bên Bích Huyền. Lúc này Bích Huyền trong lòng cũng là hết sức ngượng ngùng, nhưng nhìn ba vẻ mặt thành khẩn, để lộ ra ánh mắt mong chờ, nghĩ ba từ chiều hôm qua đến bây giờ nhất định đều là tại áy náy cùng tự trách, không những vì mình làm cháo đậu xanh đưa tới tận phòng làm việc, lại còn tỉ mỉ vì mình mua thuốc mỡ tiêu viêm. Tuy rằng ba muốn thoa thuốc mỡ lên chỗ kín đặc biệt nhạy cảm của mình, nhưng cũng không phải là ba chưa từng thấy qua lần nào, cuối cùng vẫn đồng ý, để trong lòng ba vơi bớt một chút áy náy cùng tự trách, nói thật là mình không nhìn rõ chỗ riêng tư giữa hai chân, tự mình thoa lên cũng rất bất tiện! Cho nên Bích Huyền ngượng ngùng kêu ba đóng cửa phòng lại, cầm hộp thuốc mỡ tiêu viêm trên bàn lên nhìn kĩ công dụng, vì phải thoa lên vị trí nhạy cảm nhất trên thân thể mình, nếu không hiểu rõ cứ mù quáng thoa lên, chẳng may không đúng loại thuốc thì rắc rối to !”Bích Huyền, không cần kiểm tra, chính là loại thuốc mỡ này! Không sai đâu!” Ba đến bên cạnh Bích Huyền, thấy nàng cầm hộp thuốc mỡ cẩn thận kiểm tra, liền khẳng định nói với nàng. Bích Huyền nghe xong tự nhiên ngẩng đầu nhìn ba nói “Ba, ba đã xem qua công dụng rồi hả?” “Ba có thể biết được. . .” Ba có chút lúng túng nói với Bích Huyền. Bích Huyền nghe xong nhìn ba với ánh mắt nghi hoặc nói “Ba, ba cũng chưa xem, làm sao mà biết chắc chắn sẽ không sai vậy?” “Ba. . . Khi mua thuốc ba đã nói rõ ràng rồi, bảo là muốn xoa lên chỗ đó. . . Chỗ đó đấy, cho nên người ở hiệu thuốc đã đưa hộp thuốc mỡ này cho ba!” Ba lúng túng nói với Bích Huyền. Bích Huyền nghe xong hít một hơi thật sâu, trong lòng suy nghĩ ba mở miệng ra nói được với người ở hiệu thuốc, thế cũng tốt, nói rõ ràng như vậy nhất định sẽ không có vấn đề gì, vừa rồi mình cũng nhìn qua một chút, xác thực thuốc mỡ này đối với nơi riêng tư sưng đỏ cùng đau đớn của mình là rất hiệu quả, lập tức khuôn mặt đỏ lên, sau đó đem thuốc mỡ đưa cho ba, ngượng ngùng nhẹ giọng nói “Ba, vậy ba đã giúp con thoa lên đi. . .” “Được, được! Ha ha!” Ba nhận thuốc mỡ Bích Huyền đưa cho, mặt mày hớn hở vội vàng nói. Bích Huyền thấy ba nhận lấy thuốc mỡ, nhất thời trong lòng liền không khỏi bắt đầu căng thẳng cùng ngượng ngùng. . . đột nhiên nhớ tới một việc gì đó, nhất thời trên mặt đẹp thì càng thêm ngượng ngùng đỏ bừng, sau đó xấu hổ nói nhỏ với ba “Con. . . Con vì muốn giảm bớt đau đớn. . . Phía dưới không có mặc quần lót, ba không được chê cười con đâu đấy. . .” Ba nghe xong đầu tiên là ngẩn người, sau đó hiểu ra vấn đề, vội vàng nói với Bích Huyền “Ba có thể hiểu được đấy, làm sao có thể cười con chứ? Thật ra. . . Thật ra. . .” Nói xong lời cuối cùng, ba tự nhiên không nói được nữa. “Ba, ba muốn nói cái gì vậy?” Bích Huyền nghe xong liền vội vàng hỏi ba. “Bích Huyền, thật ra lúc sáng gặp con đi lại có chút khác thường, trong lòng ba thật sự rất muốn gọi con. . . Bảo con đừng mặc quần lót vào, nếu không quần lót có thể bó chặt chỗ đó lại sẽ càng đau thêm!” Ba vẻ mặt lúng túng cuối cùng đã nói ra. Bích Huyền nghe xong xấu hổ ngượng ngùng, nhưng sâu trong lòng cảm thấy kích thích cùng hưng phấn, sau đó không thể không hỏi “Vậy sao ba không nói ra?” “Sợ con sẽ tức giận, ba đâu dám nói chứ?” Bích Huyền nghe xong trong lòng thực sự bị sốc, cả điều này ba chồng cũng nghĩ đến, thật là không thể chê vào đâu được! Nhưng mình như thế nào trả lời ba như thế nào đây? Nói mình không tức giận, chẳng phải là xấu hổ chết đi được, nói sẽ tức giận, chẳng phải làm ba thất vọng sao? Cho nên tốt nhất là không nên nói gì rồi. . .
Chương 77 Nhưng điều bất ngờ Khi bố vợ đã được đưa lên xe, tôi mồ hôi nhễ nhại nên mẹ vợ nhanh chóng lấy khăn giấy trong túi ra, giúp tôi lau mồ hôi trên mặt. 'Con cảm ơn mẹ.' Xúc động nói với mẹ vợ 'Con đang nói cái gì vậy, con đã vất vả rồi, mẹ có ích gì đâu. chỉ giúp lau mồ hôi thôi' 'Được rồi, lên xe đi.' mẹ vợ nói với tôi rất đáng yêu Rồi tôi lên ghế lái, mẹ vợ ngồi ghế sau chăm sóc cho bố chồng. Khi lái xe về phía Bệnh viện Nhân dân Thành phố, tôi lo lắng hỏi mẹ vợ “Mẹ ơi, bố bây giờ thế nào rồi?” “Vẫn như vậy. Đừng lo lắng, Phong, điều quan trọng là lái xe an toàn.” mẹ vợ nói 'Con biết rồi.' Tôi vừa nói với mẹ vợ vừa tăng tốc xe. 'Phong, con đã nói với vợ con chưa?' mẹ vợ tôi hỏi tôi đột ngột. “Vừa rồi con vội vàng chạy tới, quên nói với Bích Thuyền. Mẹ, mẹ gọi cho Bích Thuyền, nói cho cô ấy biết.” Tôi vội nói với mẹ vợ. 'Thôi vậy, mẹ nghĩ nó cũng quá nhiều việc rồi, nếu vợ con xin phép nghĩ nữa, cô ấy sẽ bị ảnh hưởng công việc, chúng ta đi bệnh viện trước đi.' mẹ vợ nghe xong nói. Nghe xong, tôi chợt nhớ hôm nay Bích Thuyền có thể sẽ gửi cho tôi toàn bộ quá trình cô ấy và bố tôi ở nhà trên tin nhắn, nếu biết bố vợ lại được đưa vào bệnh viện, cô ấy nhất định sẽ ngay lập tức quên hết, và sau đó cô ấy chắc chắn sẽ không bao giờ nói về chuyện này một lần nào nữa. Tôi cảm thấy mình ích kỷ về chuyện này nên đã nói với mẹ vợ “Mẹ ơi, không sao đâu. Nếu bố không có việc gì thì chúng ta không cần phải nói với Bích Thuyền, để cô ấy không lo lắng về bất cứ điều gì. Sau này con sẽ nói với vợ con sau. “ “Uhm, mẹ cũng nghĩ vậy. “mẹ vợ nói với tôi Khoảng mười phút sau chúng tôi đến bệnh viện, tôi xuống xe chạy đi cấp cứu rồi báo cho khoa cấp cứu về tình trạng của bố vợ, một bác sĩ và hai y tá đẩy giường cấp cứu đến và đưa bố vợ vào cấp cứu. Sau đó bác sĩ hỏi mẹ vợ về tình trạng sức khỏe thường ngày của bố vợ và bảo chúng tôi ra ngoài đợi. 'Mẹ đừng lo, lần trước bố hôn mê rồi không có chuyện gì xảy ra. Bố không hôn mê lần này nên sẽ không có chuyện gì đâu.' Tôi thấy mẹ vợ lo lắng đi lại bên ngoài phòng cấp cứu, lâu lâu lại nhìn vào tấm kính trong suốt phía trên cửa để tự an ủi 'Mong mọi chuyện ổn thỏa.' mẹ vợ vẫn lo lắng nói với tôi. 'Mẹ ơi, mẹ ngồi một lát đi, đứng thế này mệt lắm.' Tôi vừa nói vừa nắm tay mẹ vợ đến dãy ghế sát tường ngoài hành lang. Hôm nay mẹ vợ mặc một chiếc áo thun ngắn tay cổ tròn nên lộ ra bên ngoài hai cánh tay trắng nõn và dịu dàng như cánh sen. Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào cánh tay của mẹ vợ, và ngay lập tức cảm thấy cánh tay đặc biệt mịn màng, tinh tế, làn da trên cánh tay không hề lỏng lẻo như một số phụ nữ cùng tuổi. Vòng tay của mẹ vợ vẫn khỏe và dẻo quá. Tôi không dám nghĩ đến điều đó quá nhiều, vì bà là mẹ vợ tôi, từ nhỏ tôi đã không có mẹ nên tôi luôn coi mẹ vợ như mẹ đẻ của mình. không có ý kiến nào khác về bà ấy, tôi tôn trọng và hiếu thảo với bà ấy. Vì vậy, sau khi đưa đến ghế, tôi nhanh chóng thả cánh tay ra và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. 'Phong, hôm nay may mắn có con ở đây, không thì một mình mẹ cũng không biết làm sao.' Lúc này mẹ vợ mới mở lời 'Mẹ ơi, sắp tới bố có chuyện gì thì phải gọi cho con càng sớm càng tốt, đừng để trễ nải, mẹ biết không?' Tôi nói. “Ừm, mẹ biết rồi, mà con còn có công việc, con nên quay lại làm việc. Ở đây có mẹ được rồi..' mẹ vợ nói với tôi với một giọng cảm ơn. 'Mẹ ơi, hãy đợi cho đến khi bác sĩ xác nhận tình trạng của bố.' Tôi nói với mẹ vợ. 'Ừ.' Sau khi mẹ vợ đáp lại, bà lẩm bẩm một mình 'Đã lâu như vậy rồi, tại sao chúng ta không nghe tin gì?' 'Mẹ, chỉ mới vào có 10 phút thôi. mẹ đừng lo lắng quá 'Tôi nói với mẹ vợ Thật ra, lúc này trong lòng tôi không khỏi nhớ Bích Thuyền có phải đang gõ tin nhắn cho mình không? Cũng có thể là đang nhắn tin cho mình, nhưng tâm tình đều đổ dồn về bố nên cô ấy mà quên lấy điện thoại ra xem chăng? Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng lấy điện thoại trong túi quần ra và nhìn nó với vẻ mong đợi, nhưng nó vẫn khiến tôi thất vọng. Bích Thuyền hoàn toàn không gửi. Nhưng hiện tại tình trạng của bố vợ tôi vẫn chưa rõ ràng, điều khiến tôi lo lắng nhất chính là bố vợ tôi lúc này. Sau khoảng mười phút, bác sĩ cuối cùng bước ra và nói với tôi và mẹ vợ tôi rằng bệnh nhân vẫn ổn. Tôi và mẹ vợ tôi ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Khuôn mặt mẹ vợ cũng nở một nụ cười, luôn miệng nói cảm ơn bác sĩ. 'Bác sĩ, ông ấy có nên nhập viện không?' Tôi hỏi bác sĩ 'Không cần, chỉ cần uống thuốc đều đặn là được' Bác sĩ dặn dò. 'Vâng, cảm ơn bác sĩ.' Tôi vội nói với bác sĩ. Sau khi xuống sảnh tầng 1 đóng tiền và lấy thuốc, khi quay lại phòng cấp cứu thì đã thấy bố vợ và mẹ vợ ngồi trên ghế ngoài hành lang. “Bố, bố ổn rồi. Vừa rồi bố làm cho con và mẹ rất lo.” Tôi nói với bố chồng khi nhìn thấy ông. 'Haha, thật ra con không cần phải lo lắng, bố biết bố sẽ không sao đâu.' Cha vợ mỉm cười nói với tôi, sau đó nói với tôi một cách rất trang trọng 'Phong, thật may mắn khi có con ở bên', 'Con nghe bác sĩ dặn rằng bố không được uống rượu.' 'Đây là lời cửa miệng của mấy ông bác sĩ, haha.” Bố vợ cười nói với tôi. Tôi nghe xong thì cứng họng, với tính tình của bố vợ, nếu tôi nói thêm nữa thì ông ấy cũng không nghe. Mẹ vợ nghe vậy thì thở dài ngao ngán, vẻ mặt vô cùng bất lực. Sau đó tôi chở bố mẹ vợ từ bệnh viện về nhà. Sau khi hỏi han bố mẹ vợ vài câu, tôi lái xe trở về công ty. Vào văn phòng công ty đã gần trưa, theo bản năng tôi lấy điện thoại di động ra xem, mắt sáng lên, ngạc nhiên vô cùng, cũng vui mừng không giải thích được vì điện thoại di động hiển thị tin nhắn, đó là Bích Thuyền đã gửi. Tôi háo hức ngồi trên chiếc ghế văn phòng, sau đó nhấp vào tin nhắn. Tôi hơi ngạc nhiên, vì tin nhắn mà Bích Thuyền đã gửi dày đặc chữ. Thảo nào Bích Thuyền không gửi nó cho mình cho đến trưa. Nhìn vào các ký tự dày đặc, sẽ mất ít nhất hai hoặc ba giờ để viết. Tôi bắt đầu đọc ngay từ đầu. Sau đây là những gì Bích Thuyền gửi trên tin nhắn 'Chồng à, tối qua em đã hứa với anh là sẽ miêu tả cho anh qua tin nhắn. Hôm kia, anh và mẹ đưa con đến đảo Hoàng Sa chơi và để em ở nhà , Anh muốn cho bố và em một cơ hội để ở bên nhau và phát triển. Em đã nghĩ về điều đó rất lâu, và cuối cùng đã có đủ can đảm để kể cho bạn nghe mọi thứ về bố ở nhà vào ngày hôm kia. Sáng hôm kia, khi tôi mở mắt ra, anh đã không còn ở trên giường, em nhận ra chỉ có một chiếc chăn bông trên người, trên và dưới hoàn toàn trần trụi, lúc đó em xấu hổ lắm, em nhanh chóng kéo chăn che hai chân trắng nõn nõn nà, theo bản năng, em nhìn về phía phòng cửa và thấy phòng không khóa của, ngoài cửa có tiếng động, tưởng là anh vừa ra khỏi phòng, cũng không nghĩ ngợi lung tung mà bật điện thoại để kiểm tra thời gian, em sửng sốt, đã là một giờ, và em nhớ rằng hôm nay anh mẹ em sẽ đưa Mây Mây đi chơi, nên chắc chắn đã đi ra ngoài rất sớm. Lúc đó em thật sự rất tức giận, vì sao sau khi ra ngoài mà không đóng cửa phòng. Vì vậy, Em nhìn vào cửa phòng với ánh mắt nghi ngờ, cửa phòng vẫn còn khe hở, và chắc chỉ có bố trong nhà, và tôi đã nghĩ đến việc liệu bố có nhìn thấy nửa thân trần của em khi đang ngủ ngon lành trên giường không? Suy nghĩ cuối cùng của em là chắc chắn cơ thể em đã được nhìn thấy bởi bố, bởi vì đã chín giờ sáng, và bố nhất định sẽ đến và gọi em ra ngoài ăn sáng, nhưng bố đã nhìn thấy tôi đang nằm trên giường nửa khỏa thân. Anh à, khi nghĩ đến điều này, em càng cảm thấy xấu hổ hơn, vì vậy em nhanh chóng tìm chiếc quần lót trên giường và mặc nó vào trong chăn bông, sau đó bước ra khỏi giường với bộ ngực trần và một chiếc quần lót nhỏ trên người, bước nhanh về cánh cửa đóng chặt và khóa ngược. Sau đó em vào phòng tắm rửa xong, em mặc một bộ quần áo ngủ bằng lụa màu hồng ngắn tay và bộ đồ ngủ dài trên đầu gối một chút. Chồng, anh biết không? Em chưa mặc quần đùi và bộ pijama ngắn tay này kể từ khi bố đến. Mặc dù bộ đồ ngủ này khá kín đáo, bộ đồ ngủ chỉ dài trên đầu gối một chút và không hở hang lắm, nhưng bộ đồ ngủ này rất mỏng. Khi mặc vào người , họa tiết ngực bên trong và hình dạng quần lót bên dưới có thể nhìn thấy lờ mờ từ bên ngoài. Vì vậy, khi em nhìn thấy bố đến, em đã không bao giờ mặc chiếc quần pyjama này nữa. Em mặc bộ đồ ngủ trong mờ này là có lý do. Bây giờ em đã hứa với chồng, bản thân em đã quyết tâm phát triển cùng bố, hôm nay ông xã của em đã cho em một cơ hội tốt nên em mặc chiếc quần ngủ này vào đi để quyến rũ bố của anh.' Khi tôi đọc những dòng tin nhắn này, tôi tưởng tượng ra rằng Bích Thuyền thực sự đang thả rông với việc mặc bộ đồ ngủ trong mờ này để quyến rũ bố tôi. Đang suy nghĩ miên man, tôi lại tiếp tục cúi gằm mặt 'Chồng à, sau khi mặc bộ đồ ngủ mỏng tang này vào, em soi gương trước bàn trang điểm, em cảm thấy quả thực là quá mỏng, ngực và quần lót của em, tất cả đều lờ mờ nhìn thấy, và khuôn mặt em đỏ bừng ngay lập tức, xấu hổ, rồi quay đầu lại, bước ra khỏi phòng, mặc chiếc quần ngủ trong suốt này. Khi em đến giữa phòng khách và phòng ăn, em thấy bố của anh đang ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách xem TV.' 'Bích…Bích Thuyền, con dậy khi nào vậy, bố sẽ đi hâm nóng bữa sáng ngay cho con nha.' Khi bố thấy em bước ra, bố nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha nói với em, rồi đi về phía em, chuẩn bị vào bếp để hâm nóng bữa sáng của em. 'Ba, đừng làm, con sẽ tự mình làm nóng được.' em vội nói với bố. 'Khô…không, để bố.' Bố vừa nói vừa đi tới bên cạnh em, em biết rằng bố đến bên cạnh để cố nhìn thấy bộ đồ ngủ mỏng với bộ đồ ôm ngực và đồ lót có thể nhìn thấy mờ nhạt. Em đã theo dõi bố một cách bí mật, sau đó em nhanh chóng tránh ánh mắt của bố và đi vào phòng bếp ăn điểm tâm nóng trong một phút chốc hoảng loạn. Đương nhiên vừa rồi em có thể cảm nhận được sự khác thường của bố anh, mặt em cũng bất giác nóng lên, đi vào bếp nói với bố anh ở trong bếp “Ba, sao ba không ăn sáng trước?” 'Ồ không, bố muốn đợi con ăn chung?' Bố nói. “Bố, đừng chờ con, bố có thể ăn trước. Vậy giờ bố có đói không? “Em đã hơi xúc động sau khi nghe điều này. Thực ra bố ráng đợi em để ăn cùng. “Không đói, không đói.” Bố vội vàng vào bếp. Một lúc sau, bố lấy bát cháo đang bốc khói trên bếp đặt lên bàn trước mặt em, trìu mến nói “Bích Thuyền, còn nóng, con ăn đi.” 'Cảm ơn bố.” Bất chợt ánh mắt của bố nhìn vào bộ đồ ngủ của em, mặt em đỏ bừng ngay lập tức, em nói nhỏ với bố” Bố cũng ăn đi.” Nghe xong, bố nhanh chóng rời mắt khỏi bộ đồ ngủ trong suốt của em, và em thấy bố anh đỏ mặt, xấu hổ nói với em” Được rồi, con cũng ăn đi. ” “ Bố anh xấu hổ quay lại đi vào bếp, ngay sau đó bố bưng ra một bát cháo khác đặt lên bàn ăn, sau đó ngồi xuống ăn …
lấy chồng lấy cả ba chồng